Khôn

Từ Từ nguyên Tiếng Việt
  1. (Hán thượng cổ)
    (khốn)
    /*kʰuːns/
    khó có thể, gần như không thể
    khôn lường
    khôn nguôi
    thúng lủng trôn khôn bưng khó bợ