Trống
- (Hán thượng cổ)
/*kʰloːŋʔ/ ("lỗ") không có gì ở trong孔 孔- khoảng trống
- trống rỗng
- (Hán thượng cổ)
/*kloːŋ/ ("con đực")[?][?] → (Proto-Vietic) /*k-roːŋʔ[?][?]/[cg1] gà hoặc chim thuộc giống đực; (cũng) sống公 公 - (Proto-Tai) /*k-lɔːŋ/[cg2][a] → (Việt trung đại - 1651) tlóu᷃ nhạc khí rỗng, thường có hình trụ, có một hoặc hai mặt bịt da hoặc nhựa căng, dùng dùi hay tay để gõ thành tiếng
Chú thích
- ^ Chữ Nôm ghi âm trống bằng
[?] (𫪹 𫪹 +弄 弄 ).古 古